Nói đến sâm, hẳn đa dạng người tưởng tượng thứ củ đắt đỏ trong những bài thuốc Đông y. nhưng với người quê tôi, sâm là lá sương sâm, thứ leo ngoài dậu rào, người ta thường hái lá về, vò ăn cho mát.
Sương sâm là loại dây leo cho lá, thường được gọi là lá sâm, dễ trồng, dễ sống. ngoài ra, trừ những nhà trồng “chuyên nghiệp” để bán thì ở quê, ít người nào trồng lá sâm ở nhà để ăn mà đa phần là tự mọc. Hễ đã mọc rồi thì sâm cứ thế phủ kín bờ tường, hàng rào, không tài nào diệt nổi. đến mùa, sâm rụi lá, ra hoa, sang mùa lại tươi tốt, đúng y chỗ đã mọc.

Nhà tôi lúc xưa với bờ tường hoen rêu sau nhà là nơi sâm mọc kín. Nghĩ cũng lạ, thứ dây này bò cao không dừng, cứ men theo tường, leo lên cả dây ăngten cao nghệu mà không có dấu hiệu giới hạn. Mỗi lần muốn hái, phải có sào lên cao, kéo cả nùi dây xuống.
khi nhỏ, các lúc trời nắng chang chang, mẹ tôi lại hái lá sâm, vò cho Cả nhà ăn. Mẹ chỉ chọn các lá dày, xanh sẫm để vò. Mẹ bảo, những lá này vò ra phổ quát nhựa, sâm sẽ đậm đặc và ăn mát hơn. ví như muốn sâm dai hơn, có thể phơi trước cho heo héo. Sau lúc chọn xong, mẹ rửa sạch, cho hồ hết vào thau lớn rồi canh nước vừa đủ đổ vào, vò thật mạnh bằng tay cho tới lúc sâm ra hết nhựa, chỉ còn xác trắng. Thường sâm già khi vò sẽ cho rộng rãi bọt, lược qua rây chậm xuống nên phải đổ trong khoảng trong khoảng, lắc nhẹ. Sâm vò để nhà ăn nên mẹ không bao giờ cho thêm chất làm cho dai, mà cứ để sâm thiên nhiên, dai vừa, bở vừa, thơm mùi lá và rất mát.

Ngày xưa, vì “nôn ăn” nên khi mẹ vò xong sâm, đặt ở bàn, đậy lại, thỉnh thoảng tôi cứ giở ra xem trộm và bị mẹ mắng vì khiến cho vậy sâm sẽ “mắc cỡ”, bị vữa và không đặc. Chẳng biết mẹ nói theo kinh nghiệm hay chỉ là lời truyền miệng, nhưng tôi nghiệm thấy đúng thế thật. Ngày xưa ăn sâm, ko cần nấu nước đường, tôi cứ cho con đường “sống” vào quậy đều cho sâm nát ra và tu 1 khá, mát đến tâm địa. Sâm nhà nấu có vị khi không, ko dai như sâm chợ, cũng không thơm nhờ dầu chuối, mà thơm nhẹ, mát mát thanh thanh, ngon lạ lùng.
Trời bắt đầu oi ả, dậu sương sâm nhà tuy chỉ còn loe hoe vài dây, nhưng mẹ vẫn nhắn lúc nào rảnh, con về ăn sương sâm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét